Hồi ức, truyện ký và thơ của đ/c Nguyễn Thụ
PHẦN III. THƠ
EM LÀ CÔ GÁI QUẢNG NINH
Người ta
nói: Em tên là Bồ Thị Xuân
Quả đất
xoay vần, dáng hình em rất lạ
Da em
nâu, gần với mầu than đá
Anh thấy
băn khoăn, có điều thấy rất lạ
Nó ngấm
và tắt dần, dư âm còn mãi mãi
Ngày qua
đi, tháng qua đi rồi trở lại
Vượt đường
xa, anh về đất Quảng tìm em
A58 đây rồi,
anh dõi mắt tìm xem
Kia rồi,
không phải là Bồ Thị Xuân
Cô gái
tên Xuân như mùa thu tỏa sáng
Có phải
chăng, nàng Kiều giả dạng
Mái tóc
em bay như quấn lấy tình ta.
Đôi mắt
em đen như nước ngọc mượt mà
Đôi hàm
răng đều, cười như nụ hồng chớm nở
Thắt đáy
lưng ong đẹp cả hai đầu
Da em
không nâu, khác hẳn màu than đá
Phấn màu
hồng tỏa sáng cả toàn thân
Anh vui,
anh muốn nói rất nhiều lần
Em không
phải như người ta đã nói
Trái tim
anh đã bao lần vẫy gọi
Em gái tổng
đài đất Quảng, đất của vàng đen.
ANH VÀ TÔI
Đường dây
leo núi, núi leo mây
Vượn hót
chim kêu chúng gọi bầy
Văng vẳng
suối reo rừng thăm thẳm
Gian lao thay
chiến sĩ đường dây
Hà Nội, 1968
ANH VÀ EM
Trong mây em ở
trên cao
Sớm đông em thấy
má đào gọi xuân
Đêm ra em ngắm
Trăng ngân
Vào hang em lại
xoay vần cùng ca
Đêm nay
ta lại với ta
Nghe tiếng
em nói, nơi xa anh mừng
Em và
anh, núi và rừng
Chiến đấu
thắng lợi tưng bừng nước non
Cho em đẹp như
vàng son
Cho anh chiêm
ngưỡng nước non hòa bình
Nơi xa anh gửi
chữ tình
Đường dây chuyển
đến cô mình ngủ ngon.
Hà Tĩnh, 1969
NHỚ ĐIỆN BIÊN
Anh hỏi em có
nhớ mùa xuân.
Tây Bắc hoa
Ban nở trắng ngần
Thấp thoáng
hình em trong hoa đó
Bồng bềnh nhẹ
bước dáng thanh vân.
Hỏi em? Có
thích hoa Bô Ban
Đua mầu khoe sắc
ở trên ngàn
Anh xin thu lại
cho em ngắm
Rạng rỡ nụ cười,
mặt trái xoan.
Tây Bắc mùa
xuân nở nụ cười
Điện Biên lộng
lẫy hỡi người ơi!
Đất, trời
không phụ người đi trước
Là kỷ niệm xưa
của muôn người.
Được đăng bởi Nguyễn Quang Hưng
0 comments:
Đăng nhận xét