Hồi ức của đồng chí Hoàng Đạo Thúy, phần 2/5.
Lên đường tranh đấu
Còn
mươi cây số nữa đến đội bộ, chính trị viên dừng lại. Tựa vào gốc cây bên đường,
mắt nhìn mấy đôi dây, một đầu từ hậu phương ra, một đầu đi tiền tuyến, anh suy
nghĩ. Đã lâu nay, anh cố giữ cho đơn vị sinh hoạt bình thường, không để cái gì
đến “đổ vỡ lớn”; như thế, đã là hết nhiệm vụ chưa nhỉ? Cái ngọn cây chọc qua tầng
dây, cứ như chọc vào tim anh: “Sinh hoạt, công tác không xấu hơn trước, chấp
hành chỉ thị cũng gọi được là đủ, không có vấn đề gì mà! Nhưng quân đội đặt đường
dây để thông tin, mà tin không thông; thế thì có, hay không có vấn đề? Vấn đề lớn
chớ không vừa. Ngoài ra còn vô số vấn đề nhỏ nữa. Trách nhiệm, cố nhiên là
trách nhiệm chung, nhưng Đảng trao cho những ai lãnh đạo anh em làm việc này. Đội
trưởng với mình, mình với đội trưởng. Đích thị!. Kiểm điểm mọi mặt, rồi anh hạ
quyết tâm; sau đó bình tĩnh nghiên cứu quyết tâm; thấy có đủ cơ sở, anh củng cố
quyết tâm, cưỡi lên xe, không biết là đã nhá nhem tối, đạp một mạch về đến đội
bộ, mặt đỏ bừng bừng.