Đại tá Lưu Anh Tuấn (ghi theo lời kể của đồng chí Trần
Văn Phúc)
Năm1967 đế quốc Mỹ mở trận càn Gianxơn Xity (Junction
City) nhằm mục đích tiêu diệt cơ quan đầu não của ta và chặn đường liên lạc của
Trung ương Cục miền Nam sang Campuchia. Từ 22 tháng 2 năm 1967, lữ đoàn dù 173
Mỹ đổ quân xuống Bắc Cà Tum, dọc lộ biên giới Việt Nam - Campuchia, dùng máy
bay C130, máy bay lên thẳng chở quân, súng đạn, lương thực đổ xuống nơi này.
Phía ta, vì là các cơ quan Trung ương Cục nên lực lượng
trực tiếp chiến đấu rất mỏng, chỉ có các loại vũ khí cầm tay, do đó tất cả các
cơ quan, đơn vị binh chủng cũng đều phải tổ chức các phương án tác chiến. Cơ
quan thông tin gồm có 19 cán bộ, chiến sĩ do đồng chí Trần Phác chỉ huy, đồng
chí Nguyễn Trọng Liễu làm chính trị viên. Phác bố trí đơn vị thành 3 tiểu đội,
phục kích trên con đường địch có thể tấn công vào cơ quan thông tin. Mìn định
hướng được đặt sẵn ở các vị trí đón đường. Biết rằng địch có lực lượng rất đông
và hỏa lực gồm cả phi pháo rất mạnh, nên Phác chọn phương án tác chiến đánh thật
gần, chờ khi địch vào trong khu vực hiệu quả của trận địa mìn định hướng, chỉ
cách ta vài chục mét mới được nổ súng. Chiến sĩ cảnh giới phụ trách trận địa
mìn định hướng và đơn vị lấy tiếng mìn nổ làm hiệu lệnh chiến đấu.
Khoảng 11 giờ trưa ngày 3 tháng 3 năm 1967, một đại đội
thuộc lữ dù 173 Mỹ được biệt kích dẫn đường từ trảng Tà Péc tiến vào trận địa
phục kích của ta. Hai chiến sĩ cảnh giới là Trung và Mười đợi địch vào đúng như
dự kiến, cho mìn định hướng nổ tiêu diệt tốp lính Mỹ đi đầu. Nghe tiếng mìn hiệu
lệnh, cả đơn vị nhanh chóng vào vị trí chiến đấu.
Tiểu đội 1 do đồng chí Hùng và Đạt phụ trách, Tiểu đội
2 do đồng chí Quý và Tạo phụ trách, hai tiểu đội này chịu trách nhiệm phía trước.
Tiểu đội 3 do đồng chí Trung và Hòa phụ trách làm đội dự bị và bảo vệ hai bên
sườn. Trong vài phút, các tiểu đội đã chiếm lĩnh vị trí chiến đấu. Tiếng AK
vang lên quyết liệt. Trận quyết chiến giữa 1 đại đội lính dù Mỹ với 19 chiến sĩ
thông tin bắt đầu.
Địch ỷ có hỏa lực mạnh, la ó xua quân lên rất đông. Chiến
sĩ ta lợi dụng gò mối, gốc cây chặn đánh địch quyết liệt. Trận đánh diễn ra chừng
5 phút, bên ta chưa có ai bị thương, địch mới chỉ chết khoảng vài chục tên. Phác
nhận ra rằng: do chiến sĩ ta không phải là bộ binh nên hiệu quả xạ kích chưa
cao. Phác quyết định đưa đội hình chiến đấu của đơn vị sát địch hơn nữa, cách địch
chừng 10m. Với khoảng cách này, chiến sĩ ta chỉ cần kẹp nách súng AK mà quạt
cũng trúng đích, hỏa lực của ta được phát huy tối đa, áp đảo tinh thần quân địch,
khiến chúng khiếp vía kinh hồn.
Đội hình phía trước có các đồng chí Đạt, Hùng, Tạo Sanh,
Quý... do chính trị viên Liễu chỉ huy, bám đuổi sát ngay chân địch, không cần dựa
vào chướng ngại vật, các anh cứ vươn thẳng người mà điểm xạ, diệt hết tên này đến
tên khác, xác địch đổ xuống ngổn ngang, bọn còn sống sót cuống quýt dẫm đạp lên
nhau mà không chạy nổi...
Chợt Phác phát hiện có một tên mang bộ đàm ngay trước
mặt, cách độ 8m và mấy tên địch lố nhố, một ý nghĩ lóe lên rất nhanh: "Bọn
chỉ huy đây rồi", lập tức Phác dùng lựu đạn tiêu diệt gọn bọn này. Chỉ huy
và lính thông tin địch bị tiêu diệt, tin ấy động viên đơn vị phấn chấn hẳn lên.
Là chiến sĩ thông tin ai cũng thấy sự quan trọng của phương tiện thông tin nên
gần như mọi người cùng reo lên một lúc: "chiếm máy!", "chiếm
máy!". Nhưng không đơn giản, địch cũng tức khắc nhận ra nguy cơ của việc mất
thông tin, nên chỉ trong vòng ít phút, chúng đã tổ chức phản công tới 2-3 lần,
cố sống, cố chết lấy lại chiếc máy đó. Hai bên giành giật quyết liệt; qua nửa
giờ chiến đấu, lính ta đã quen nên hỏa lực súng trường, tiểu liên, trung liên bắn
rất tập trung, hiệu quả sát thương địch rất lớn, ghìm địch xuống, làm cho chúng
không thể xông lên được. Tuy vậy địch chưa từ bỏ ý định chiếm lại máy, chúng chấn
chỉnh đội hình và tiếp tục tổ chức tấn công đợt mới.
"Phải làm tan rã đội hình địch, làm cho chúng
không thể tổ chức tấn công được". Muốn thế phải tổ chức lực lượng đánh vào
phía sau lưng địch, tạo ra một yếu tố bất ngờ. Sau khi hạ quyết tâm chiến đấu,
Phác lệnh cho các đồng chí Tài và Đạt, hai xạ thủ giỏi của đơn vị làm nhiệm vụ
này. Không phụ lòng tin cậy, hai đồng chí đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khéo
léo bí mật vòng ra phía sau lưng địch nhả đạn. Bị bất ngờ, hơn hai chục tên địch
ngã gục trước họng súng của hai anh. Bị đánh phía trước, bị đánh phía sau, đội
hình tấn công của địch vỡ hẳn, số sống sót tháo chạy vào rừng. Trên trận địa
súng bộ binh tạm thời im tiếng. Pháo địch cùng các loại máy bay tập trung oanh
tạc dữ dội vào trận địa của ta.
Một lát sau khi ngừng hỏa lực, địch tổ chức lại lực lượng,
mở đợt tấn công mới, lần này chúng tăng cường cả đại liên và M79, nhưng khẩu đại
liên vừa "nho nhe" được ít phút đã bị ta tiêu diệt ngay. Tấn công thất
bại, không còn cách nào khác, những tên sống sót đã ném lựu đạn màu phân tuyến
rồi rút về phía sau.
Không để chúng phân tuyến, các chiến sĩ ta tràn lên truy
kích. Với cách đánh quyết liệt, truy kích địch đến cùng như vậy, tinh thần địch
tan vỡ hẳn, số sống sót không dám chống đỡ, lẩn trốn vào rừng. Sau hai giờ, đợt
chiến đấu thứ nhất kết thúc, ta có hai đồng chí bị thương nhẹ, kiểm soát hoàn
toàn trận địa, tiêu diệt gần 100 tên Mỹ, thu được máy thông tin PRC-25, đại
liên, M79, cùng nhiều vũ khí, quân trang quân dụng khác. Ở hầm chỉ huy, trong
lúc y tá Hành băng bó cho thương binh, tập thể chỉ huy sơ bộ đánh giá kết quả
trận đánh, nhận định về khả năng, hành động tiếp theo của địch, bàn về các biện
pháp đối phó và công tác bảo đảm cho cuộc chiến đấu tiếp theo.
Khoảng 15 giờ, sau nhiều lần dùng phi pháo trút bom đạn
xuống trận địa nhỏ bé chưa đầy một kilômét vuông của ta, địch tưởng quân ta hoặc
bị tiêu diệt hoặc phải rút lui nên chúng dùng máy bay lên thẳng đổ một đại đội
lính Mỹ khác xuống trận địa. Hướng tấn công chủ yếu của địch nhằm vào trận địa
của Tiểu đội 1 và một phần trận địa của Tiểu đội 3 (dự bị). Các chiến sĩ Tiểu đội
1 đã trải qua chiến đấu đợt 1 khá mệt mỏi và đạn cũng đã cạn, nhưng với tinh thần
dũng cảm tuyệt vời, mưu trí linh hoạt, chiến sĩ ta dựa vào công sự vững chắc,
đánh lui tất cả các đợt tấn công của địch.
Tấn công theo đội hình hàng ngang không được, địch thay
đổi chiến thuật tập trung binh hỏa lực thành mũi nhọn hòng chọc thủng trận địa
của ta. Nhưng đội hình tập trung của địch lại là miếng mồi ngon cho B40; đồng
chí xạ thủ B40 của đơn vị đã bắn một quả vào đúng đội hình của địch, làm hàng
chục tên tan xác, bọn sống sót đang kinh hồn bạt vía, khói B40 ta chưa tan hết
thì pháo binh của Mỹ lại trùm lên sau đội hình của chúng. Hàng loạt pháo bắn
"nhầm" này của địch đã góp phần đập tan hoàn toàn ý chí tấn công của
địch, lực lượng còn lại tháo chạy về phía sau, để lại 30 xác lính Mỹ của đại đội
lính dù Mỹ thứ hai, chấm dứt hoàn toàn các đợt tấn công của chúng. Khoảng 17 giờ
30 phút, theo lệnh trên, đơn vị của Phác rút ra khỏi khu vực tác chiến một cách
an toàn.
Kết quả trận đánh, 19 cán bộ, chiến sĩ thông tin đã diệt
gọn một đại đội lính dù Mỹ và đánh tan một đại đội khác thuộc lữ đoàn 173 của Mỹ,
giết chết 153 tên Mỹ, vũ khí thu được: 1 máy vô tuyến điện PRC-25, 1 đại liên,
1 M79 và nhiều tiểu liên AR-15.
Về phía ta, 2 đồng chí hy sinh, 6 đồng chí bị thương -
trong số bị thương có Phác. Trận chiến đấu này, đơn vị được tặng 8 Huân chương
Chiến công (trong đó có 1 Huân chương Chiến công hạng Nhất cho đơn vị, 2 Huân
chương Chiến công hạng Hai, 5 Huân chương Chiến công hạng Ba) và nhiều bằng
khen, giấy khen cho cá nhân.
Đăng bởi Quang Hưng (nguồn “Ký ức Cựu chiến binh Thông tin liên lạc - Tập 2”)
0 comments:
Đăng nhận xét