26.2.25

Quê hương và đường Trường Sơn trong ký ức của tôi ngày 30 tháng 4 năm 1975

Trần Hữu Đạo

Chiều và đêm 30 tháng 4 cả thành phố Nha Trang như một ngày hội lớn. Cờ đỏ sao vàng và cờ đỏ xanh của Chính phủ cách mạng lâm thời cộng hòa miền Nam Việt Nam tung bay rợp trời trên các nhà cao tầng và mọi phố phường. Nhân dân hân hoan chào mừng ngày cách mạng toàn thắng.

Tôi và một số anh em cơ quan được may mắn hòa trong không khí chiến thắng cùng dòng người đông như nêm trên dọc các đường phố chính vừa đi vừa reo hò, ca hát vang động cả đất trời. Nhiều người tự phát hộ các khẩu hiệu "Cách mạng muôn năm, muôn năm! Hoan hô quân giải phóng!"... cứ thế kéo dài cho đến đêm khuya.

Vào bưu điện thành phố, tôi gửi lá thư ngắn về quê báo tin cho gia đình biết. Ít lâu sau về thăm gia đình tôi được nghe kể lại: Nhận được thư của tôi cả nhà mừng lắm, bố, mẹ, vợ, con tôi vui sướng quá ai cũng òa lên khóc, khóc mừng vì đất nước được hòa bình, con mình còn sống sẽ trở về. Đúng là nước mắt dành cho ngày chiến thắng, dành cho ngày vui đoàn tụ sau hàng chục năm khắc khoải đợi chờ!

Cuối năm 1965 tôi chia tay gia đình vào tuyến, khi đó vợ tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Biết đi Nam chiến đấu là vào nơi gian khổ ác liệt, trực tiếp đối mặt với quân thù, ra đi ít có hy vọng trở về. Sáng sớm hôm tiễn tôi lên đường ra ga Từ Sơn đi tàu Hà Nội để nhập đoàn vào miền Nam, vợ tôi xách chiếc đèn bão đưa tôi đến cổng làng, bịn rịn phút chia ly không ai nói nên lời. Tôi đi xa hàng cây số, nhìn về vẫn thấy ánh đèn còn đó, có lẽ chờ cho khi khuất bóng vợ tôi mới trở về nhà.

Hình ảnh quê hương, những người thân yêu cùng bao nhiêu những kỷ niệm vui buồn, sống chết trong suốt 10 năm liền ở Trường Sơn cứ đan xen trong tâm trí tôi theo từng bước chân đi sống động bùi ngùi trong ngày lịch sử trọng đại đáng ghi nhớ này.

"Ngày mà cả đời người mới có một lần, thậm chí cả nhiều đời mới có một lần" như lời đồng chí Đại tướng Văn Tiến Dũng - Tư lệnh chiến dịch Hồ Chí Minh đã nói sau giờ phút toàn thắng với các đồng chí cán bộ, chiến sĩ trong Bộ Tư lệnh chiến dịch mà Đài tiếng nói Việt Nam, vô tuyến truyền hình, báo chí đã dẫn và nói nhiều lần mỗi khi vào dịp kỷ niệm ngày 30 tháng 4!

Đêm 30 tháng 4 năm 1975 ở Đồng Đế ít ai ngủ được, mọi người như đều mong trời chóng sáng để được chia sẻ cùng nhau niềm hân hoan chiến thắng.

Trong sự im lặng của bầu trời thanh bình đầy sao và sóng biển rì rào của thành phố biển Nha Trang, tôi bồi hồi nghĩ về Trường Sơn.

Hình ảnh những ngày đầu được theo đơn vị đặt chân đến Trường Sơn, ngỡ ngàng trước núi rừng trùng điệp hoang sơ. Rồi những năm tháng cùng đồng đội lặn lội men theo các tuyến đường ô tô vận tải, vượt đèo lội suối băng sông để khảo sát và mắc dây thông tin, đặt máy liên lạc, cảnh mưa ngàn, suối lũ, nắng hạ, đói cơm, nhạt muối, sốt rét, bom rơi, đạn nổ, hy sinh tổn thất và thông tin thông suốt... cứ diễn ra liên tục nối tiếp nhau trong từng ngày, cả tháng, suốt năm tưởng như không

chấm dứt.

Sâu sắc và lắng đọng hơn cả là những ngày đầu bỡ ngỡ mắc dây trần, những ngày tôi được giao nhiệm vụ đi tổ chức bảo đảm thông tin ở trọng điểm Cốc Mạc - Văng Mu, Cua Chữ A, ngầm Tà Lê - đèo Phu La Nhích, ở Mặt trận tây Trị Thiên, A Sầu - A Lưới, chiến dịch Đường 9 - Nam Lào... Đó là những nơi đã diễn ra giao tranh ác liệt giữa chiến tranh ngăn chặn và chống ngăn chặn. Bom đạn địch giội xuống hòng phá đường, phá kho liên tục suốt đêm ngày. Mặt đất có lúc chao đảo như đưa võng, núi rừng bị cày xới, đào lên lấp xuống tưởng như sự sống con người không thể nào tồn tại được. Nhưng cũng chính nơi đây bộ đội thông tin Trường Sơn cùng các binh chủng bạn đã làm nên sự tích anh hùng, người này mất, người khác thay thế bám trụ đến cùng giữ vững thông tin liên lạc bảo đảm chỉ huy hiệp đồng chiến đấu chiến thắng quân địch, khơi thông trọng điểm cho nườm nượp đoàn xe ra trận!

Hình ảnh đồng chí Nho, chiến sĩ khảo sát bị trúng mảnh bom lòi ruột ở rừng trong đêm tối, đồng chí Trương Công Bào bị bom cướp đi mất một chân khi đang chỉ huy bộ đội mắc dây, cơ vụ B16 cùng một lúc 13 người bị bom xé nát xương thịt không ai còn nguyên vẹn. Chiến sĩ gái tổng đài 3000 Lương Thị Chúc trên đường khôi phục dây bị trúng bom hy sinh vào lúc tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Cả Ban thông tin và tổng đài Sư đoàn 473 bị máy bay B-52 cướp đi sự sống trong lúc đang làm nhiệm vụ. Rồi trường hợp phũ phàng, trên đường ra Hà Nội xe bị rệ đổ, chết vì ngạt bùn nước của đồng chí Vũ Duy Chính và 2 đồng chí cùng đi... Và hàng trăm các tấm gương hy sinh kiên cường, anh dũng khác tôi được chứng kiến còn thấm đậm trong tâm trí tôi.

Ngay trong những năm cuối của chiến tranh, Bộ Tư lệnh Trường Sơn đã tổ chức xây dựng nghĩa trang Trường Sơn. Với hơn một vạn mộ liệt sĩ được quy tập về lần đầu trong đó có hàng trăm liệt sĩ thông tin. Còn hàng vạn đồng chí, đồng đội khác vẫn còn nằm đâu đó, mà thời gian cứ trôi qua, có thể đã không còn mà đưa họ về quê hương đất mẹ. Máu xương của họ hòa tan vào cỏ cây, đất đá, sông suối, mây trời của Tổ quốc là điều khôn nguôi của những người còn sống.

Núi rừng Trường Sơn tôi đã sống, chiến đấu và công tác hàng chục năm gian khổ, ác liệt, đã có biết bao kỷ niệm không thể nào quên. Mọi việc sẽ theo năm tháng lùi sâu vào dĩ vãng, cuộc sống đang từng ngày đổi thay, nhưng Trường Sơn ngày ấy và đồng đội của tôi nằm lại ở đó là thiêng liêng và bất tử.

Nhà báo Mỹ quốc Jacquees C. Despuech đã thường trú ở Việt Nam suốt thời gian chiến tranh viết:

"Đường Hồ Chí Minh ấy - mạng đường ra trận dày đặc, dài hàng chục ngàn cây số, luôn luôn bị trọng pháo và bom phá, tạo thành những túi lửa khổng lồ suốt đêm ngày.

Vậy mà nó vẫn cứ như mạng nhện muôn ngả, thật sự thành công cụ trọng yếu duy nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam".

"Nếu đem các con đường từng coi là huyền thoại trong lịch sử chiến tranh của nhân loại, như con đường voi đi vượt qua dãy núi Anpơ (Alps) của danh tướng Hannibal Barca, hay con đường chuyển trọng pháo qua đèo Grand-Saint-Bernard của Hoàng đế Napoléon, đặt bên đường Hồ Chí Minh thì chúng đều kém cỏi quá xa.

"Vì đường Hồ Chí Minh không chỉ là vật thể mà còn là con đường tâm linh, con đường dân tộc... nên nó có sức sống thật vô cùng kỳ diệu".

Đường Trường Sơn - Đường Hồ Chí Minh vĩnh viễn đọng lại trong lịch sử như "Một trong những thành công kiệt xuất của đường lối chính trị và quân sự của Đảng ta" như "một chiến công chói lọi trong lịch sử kháng chiến chống Mỹ của dân tộc" như một thiên anh hùng ca bất tử của nhân dân ta, tiếp thêm sức mạnh cho mọi thế hệ bảo vệ và xây dựng thành công Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa với mục tiêu như Đại hội IX Đảng Cộng sản Việt Nam đã đề ra là: "Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh".

Đăng bởi Quang Hưng (nguồn “Ký ức Cựu chiến binh Thông tin liên lạc - Tập 2”) 

0 comments:

Đăng nhận xét