Lê Bá Hồi - nguyên Trung đoàn trưởng Trung đoàn Thông tin Quân bưu 130
Trong chiến dịch Hòa Bình,
cuối thu năm 1951, tôi cùng hai đồng chí công tác "chuyến liên lạc đặc biệt".
Đến ngang Tu Vũ dưới chân
núi Chẹ, gần bờ sông, chúng tôi bị quân địch phát hiện.
Chúng đuổi bắt, cả hai đầu,
bí quá... cả ba chúng tôi đành nhảy xuống sông. Không ngờ... hai đồng chí kia không
biết bơi, tôi chỉ ôm được một anh, lặn xuống đáy sông và từ đó lần vào bờ, đúng
nơi có địch.
Chúng xả súng máy bắn xuống
lòng sông để tiêu diệt chúng tôi; một anh bị nước cuốn trôi đi, còn hai chúng
tôi nấp trong bụi cây thấp ven bờ, chỉ để hở mũi thở. Hồi đó vào khoảng trung
tuần tháng 8 ta, nước sông còn cao, cuồn cuộn chảy mạnh, cuốn phăng đi các thứ,
củi, rác, cây đổ...
Quan sát một lúc lâu, không
thấy gì, chúng cho là cả ba đã chết và rút khỏi bờ sông.
Chờ cho địch đi xa, chúng
tôi ở dưới nước lần theo bờ sông mà đi, đến chỗ thật an toàn, lên bờ. Cả hai đều
mệt lả... kiểm tra công văn, vũ khí vẫn đầy đủ an toàn; chỉ mất ba lô quần áo.
Mấy hôm sau, may quá, đồng chí thứ ba cũng mò được về đơn vị do được nhân dân cứu
vớt.
Chuyến đó, về đơn vị tôi được
tuyên dương về thành tích:
- Dũng cảm cứu đồng đội.
- Bảo vệ công văn an toàn.
- Về đúng thời gian quy định.
Được đơn vị tặng thưởng: một
áo nâu mới. Chiếc áo này của phụ nữ tỉnh Hải Dương biếu Bác Hồ, để tặng thưởng chiến
sĩ có công, với bốn câu thơ thêu trên ngực áo:
Công chúa Ngọc Hân mơ Nguyễn
Huệ
Bởi say sự nghiệp khách anh
hùng
Em cũng mơ người trai đất Việt
Sẽ là ngàn vạn Nguyễn Quang
Trung.
Chiếc áo Bác cho đã động
viên tôi trong những tháng năm dài chiến tranh ác liệt và gian khổ.
Tôi đã dũng cảm vượt qua,
luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao, là người lính thông tin liên lạc,
cho đến ngày Tổ quốc ta sạch bóng quân thù.
Chiếc áo đó, gia đình tôi vẫn
lưu giữ, như một báu vật, cho đến bây giờ, áo vẫn trang trọng nằm trong khung kính.
Nguyễn Thị Mão ghi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét