Mai Thanh Liêm - nguyên Trưởng
đài Sư đoàn 316
Năm 1951, Sư đoàn 316 vào
chiến đấu trong vùng địch hậu, hoạt động ở huyện Quế Võ thuộc Bắc Ninh.
Đồng chí Chu Huy Mân vào địch
hậu trực tiếp chỉ huy chiến đấu. Chỉ huy Sở dùng hai điện đài để liên lạc với cấp
trên, hậu phương và các đơn vị trực thuộc Sư đoàn.
Vị trí Chỉ huy Sở đóng tại
ven sông Đuống, đứng ở bờ để nhìn rõ núi Thiên Thai bên kia sông.
Vào một đêm mùa đông, cơ yếu
quây buồng nhỏ bằng nilon ở cửa hầm điện đài. Đồng chí Chu Huy Mân ngồi cạnh buồng
đó. Tôi phán đoán chắc đêm nay ta công đồn phố Mới. Kiểm tra xong phương tiện
thông tin, tôi chui ra khỏi hầm (cơ yếu và đồng chí Mân ngồi trên mặt đất vì không
có hầm).
Đồng chí Mân tươi cười bảo
tôi: kể từ giờ phút này trở đi đồng chí là người chỉ huy mặt trận. Gió mùa đông
từ mặt sông Cầu phả lên lạnh buốt, nhưng người tôi nóng bừng vì lời động viên
đó.
Các bạn ạ! Lúc này tôi cũng
cảm nhận thấy thế nào là vị trí quan trọng của thông tin trong chỉ huy chiến đấu.
Sau đó, đồng chí Mân cho tôi
và anh em điện đài thuốc lá Philíp, bánh đậu xanh Hải Dương liên hoan trước khi
liên lạc.
Tên đài của các trung đoàn
như 98, 174, 176 là ĐLĐ, VNM, MNM (hình như đồng chí Nguyễn Ái Hạc, trưởng ban
thông tin đặt theo khẩu hiệu Đảng Lao động Việt Nam muôn năm).
Để theo dõi kết quả đêm công
đồn đó, tôi luôn theo dõi thái độ của đồng chí Mân để tự biết.
Một hai tuần sau, Sở chỉ huy
và điện đài vượt sông Đuống sang nam phần Bắc Ninh, đóng tại một làng cạnh núi
Thiên Thai, theo đường thẳng khoảng 2 km dùng ống nhòm để có thể quan sát được
đồn địch.
Mở máy liên lạc tôi thấy nhiễu
(vì cự ly gần đài địch ở núi Thiên Thai). Tôi dò tìm thấy địch dùng thoại yêu cầu
Hà Nội tiếp tế nước, lúc sau máy bay thả xuống đồn mấy thùng phuy chắc là đựng
nước.
Đồn Thiên Thai lúc này ta
bao vây, địch không xuống núi để lấy nước được.
Tôi nghĩ, nếu đã thế thì ông
phá rối không cho mày liên lạc với Hà Nội. Máy chúng tôi dùng là máy Pilot, tín
hiệu của máy rè và to.
Địch liên lạc với Hà Nội
trên tần số thống nhất. Tôi dùng phonie quấy đảo không cho chúng làm việc với
nhau.
Tôi nghe ngóng xem hiệu quả
không!
Địch dùng Phonie chửi:
Đ.m... Việt Minh. Thấy vậy, tôi càng phá dữ, trừ lúc bận liên lạc với các đài bạn.
Chỉ huy sở tiếp tục tiến sâu
vào làng Nghi An (gần Hải Dương).
Đồng chí Mân thấy tôi dò được
đài địch, nên chỉ thị điều một máy thu cho tôi chuyên trách dò tìm đài địch,
còn việc liên lạc giao cho người khác.
Một buổi sáng khoảng 7-8 giờ,
tôi đứng cạnh đồng chí Mân ở một hàng rào ven làng, thấy 1 chiếc xe tăng địch tiến
vào đồn cách 1 km thì dừng lại, địch mở nắp xe xuống gặp em bé chăn trâu ở giữa
đồng, sau đó xe tăng quay mũi lại, không vào chỗ chúng tôi.
Quan sát thái độ đồng chí
Mân rất bình tĩnh, tôi chắc các làng đều có lực lượng của ta bố trí.
Vào khoảng 9 giờ, tôi thấy
đài địch gọi Hà Nội:
- Demander si possible napan
(đề nghị nếu có thể-napan).
- Hanoi d’accord, après 5
minutes (đồng ý, sau 5 phút nữa).
Tôi báo cáo anh Mân, địch
yêu cầu Hà Nội ném bom napan. Hà Nội đồng ý chờ sau 5 phút.
Đúng 5 phút sau, 2 chiếc
Hen-li-vơ mỗi chiếc đeo 2 quả bom napan như ong mang nhị hoa bay trên đầu chúng
tôi.
Tiếp tục theo dõi, địch hỏi
vị trí ném bom.
Mặt đất yêu cầu cách hàng
rào tre 200 m (liên lạc của địch lúc nói tiếng Pháp lúc nói tiếng Việt).
Anh Mân dùng điện thoại báo
đơn vị rút lui vào trung tâm làng, chuẩn bị chăn tẩm nước phòng địch thả bom napan.
Nhìn điểm bổ nhào, tôi biết
chắc khu vực làng nào sẽ bị napan, nên cụm điện đài yên trí khỏi lo.
Kết quả 4 quả bom napan xuống
một làng. Qua báo cáo bằng điện thoại chỉ có một người dân bị thương.
Lúc đó cũng chẳng biết là
đơn vị nào, Trung đoàn 98 hay Trung đoàn 174. Mãi sau này hòa bình tôi tới gặp đồng
chí Bùi (Tổng giám thị Hỏa Lò - Hà Nội), anh em tâm sự mới biết được đồng chí
Bùi trước đó ở Sư đoàn 316.
Tôi hỏi: - Thế ở 316 ông ở
trung đoàn nào.
- Tôi ở Trung đoàn 174.
- Hôm ở nam phần Bắc Ninh địch
ném bom napan ông có ở đó không?
- Có, địch ném bom vào đơn vị
tôi đóng ở làng ấy, anh Mân điện thoại báo trước nên không ai bị.
Tôi cười, quay lại phía cô
con gái lớn của đồng chí Bùi:
- May quá, nếu không có bác
thì chẳng có cháu ngày nay.
Cả nhà cười vui vẻ, như thầm
cảm ơn tôi.
Sau này quan hệ giữa chúng
tôi càng thân thiết và tình cảm.
Đăng bởi Quang Hưng (nguồn “Hồi ức Cựu chiến binh Thông tin liên lạc - Tập 1”)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét