Đại tá Nguyễn Việt Phương - nguyên Sư đoàn trưởng Sư
đoàn 472 Đoàn 559
Từ năm 1965, đế quốc Mỹ chuyển sang thực hiện chiến lược
"chiến tranh cục bộ", Bộ Chính trị quyết định tăng khối lượng chi viện
chiến trường. Tuyến Trường Sơn - đường Hồ Chí Minh được đổi mới phương thức vận
tải cơ giới từ nhỏ lẻ tiến lên tập trung từng cung đoạn.
Với kỹ thuật hiện đại, không quân Mỹ nhanh chóng phát
hiện mục tiêu xe vận chuyển ban đêm, liền huy động máy bay đánh quyết liệt, tạo
thành các trọng điểm ngăn chặn. Năm 1965-1966 ta bị tổn thất 386 xe (47,3% tổng
biên chế). Có đoàn xe trên 100 chiếc từ hậu phương đi thẳng vào đến binh trạm
Ngã ba biên giới chỉ còn 60 xe. Tình trạng chi viện chiến trường tụt xuống rất
thấp. Quân ủy Trung ương quyết định cử phái đoàn thị sát Trường Sơn do Chủ nhiệm
Tổng cục Hậu cần Đinh Đức Thiện và Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Phạm Ngọc Mậu
lãnh đạo vào tuyến chi viện trước mùa khô. Phái đoàn trực tiếp đến các đơn vị
tìm hiểu nguyên nhân không hoàn thành nhiệm vụ. Triệu tập thiếu tá Nguyễn Ngọc,
chỉ huy đoàn xe chạy thẳng để hỏi vì sao bị tổn thất lớn thế? Thiếu tá Ngọc thẳng
thắn báo cáo: "Là người chỉ huy đoàn xe mà để bị đánh cháy 45 chiếc, chết
40 cán bộ, chiến sĩ. Tôi xin chịu tội. Nhưng vì sao? Trước hết vì từ khi vượt
núi rừng Trường Sơn, đoàn xe không được một thông tin cụ thể về tình hình đường
sá, nhiều lần đoàn xe đến khu vực quy định lại là nơi địch đã thả bom các loại.
Xe chúng tôi dò dẫm chạy, vướng bom nổ chậm, bom bi, cả trung đội xe bị tiêu diệt...
Đau xót, cấp cứu nhau rồi vẫn đi tới... Có mấy lần đoàn xe chạy vào vùng địch
đã trinh sát, liền bị bom tọa độ trúng đội hình... Dọc đường không có trạm
thông báo tin, không biết thế nào để xử trí nên liên tục bị địch đánh ngăn chặn...
Anh em lái xe rất dũng cảm, mưu trí lắm mới giao xong hàng, quay về được đến
đây... Nghe nói các thủ trưởng sẽ kỷ luật, giáng cấp người chỉ huy đoàn xe. Tôi
xin chấp nhận". Đồng chí Ngọc tự tháo quân hàm cấp thiếu tá đặt lên bàn,
nhấn giọng: "Tôi không sợ chết. Song tình hình tổ chức chỉ huy trên đường
vẫn thế này thì lần sau chắc không còn đầu để về báo cáo các thủ trưởng!".
Chủ nhiệm Đinh Đức Thiện nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng
lần này lại rất trầm tĩnh. Ông cầm cặp quân hàm đưa trả Nguyễn Ngọc và nói:
"Anh nhận lấy! Chưa ai có ý kỷ luật anh. Cứ bình tĩnh kiểm lại sự việc,
cùng cơ quan tham mưu rút kinh nghiệm lãnh đạo chỉ huy để thắng địch chứ không
phải để kỷ luật nhau".
Qua cuộc kiểm tra thế trận bố trí toàn tuyến và tinh thần
công tác chiến đấu của bộ đội, hai thủ trưởng Tổng cục đã thấy: "Trong
tình hình địch đánh ác liệt thế, không một ai hoang mang lo sợ đã thể hiện rõ bản
chất anh hùng của Quân đội ta. Còn về tổ chức chỉ huy thì có vấn đề... Trên một
chiến tuyến dài hơn một ngàn cây số, hàng vạn người hoạt động, địch đánh như
chém chả mà không có thông tin liên lạc đến từng đơn vị, từng đoạn đường thì làm
sao không bị ách tắc. Lực lượng vận tải cơ động trên Trường Sơn, trung tâm chiến
tranh ngăn chặn chống ngăn chặn quyết liệt, lại không có thông tin chỉ huy, thì
chẳng khác gì người mù lạc trong rừng rậm". Các ông báo cáo chính kiến
của mình với Quân ủy, đề nghị Bộ khắc phục khuyết điểm này. Phải cho tuyến vận
tải Trường Sơn thành lập Binh chủng Thông tin đa phương thức. Triển khai ngay
đường dây trần tải ba kết hợp nhiều phương tiện thông tin, hình thành hệ thống
liên lạc vững chắc, bảo đảm chỉ huy trực tiếp trong mọi tình huống đối với từng
đơn vị trên toàn tuyến.
Cơ quan Bộ chấp hành khẩn trương quyết định của Quân ủy
Trung ương. Sau ba tháng, các đơn vị lao động cật lực, mùa khô 1967-1968 đường
dây trần nối thông từ Sở chỉ huy Đoàn 559 đến mười lăm binh trạm đi các hướng
chiến trường. Nhờ có thông tin chỉ huy trực tiếp kịp thời xử lý khắc phục khó
khăn, vận tải chi viện chiến trường tăng 120 phần trăm, phục vụ đắc lực cuộc Tổng
tiến công và nổi dậy mùa Xuân Mậu Thân 1968 toàn miền Nam. Vào những ngày Quân
giải phóng làm chủ thành phố Huế, tổng đài 3000 Sở chỉ huy Bộ Tư lệnh Đoàn 559
lên mạng tải ba vu hồi bảo đảm tốt cuộc đàm thoại của Đại tướng Võ Nguyên Giáp
từ Tổng hành dinh Hà Nội vào chiến trường, chỉ đạo trực tiếp Bộ Tư lệnh Quân
khu Trị Thiên.
Các binh trạm Trường Sơn do đã có thông tin dọc tuyến,
cho phép áp dụng chiến thuật vận tải tập trung tiểu đoàn gọn theo hai chiều thuận
tuyệt đối, tránh nhau ở giữa. Các tiểu đoàn xe được trang bị máy bộ đàm P105 để
chỉ huy đội hình đang hành tiến. Các tiểu đoàn công binh, cao xạ, kho tàng, trạm
điều chỉnh xe, chốt cảnh giới máy bay... đều có thông tin liên lạc hữu tuyến và
vô tuyến sóng ngắn bổ trợ, trực tiếp nhận lệnh hiệp đồng từ Sở chỉ huy Binh trạm
hoặc Bộ Tư lệnh Đoàn.
Với hình thái tổ chức chỉ huy thích nghi hoàn cảnh, Binh
đoàn Trường Sơn đã vượt qua mọi thủ đoạn ngăn chặn của giặc Mỹ, phục vụ đắc lực
các chiến trường miền Nam và hai nước bạn kháng chiến thắng lợi ngày càng lớn.
Đặc biệt mùa khô năm 1970, đường dây thông tin trực tuyến từ chiến trường yêu cầu
chi viện khẩn cấp vũ khí hỏa lực. Bộ Tư lệnh Trường Sơn liền cho đoàn xe vũ khí
tốc hành vào Nam Bộ và Đông Bắc Miên... kịp thời đập tan cuộc tấn công của Mỹ -
ngụy Sài Gòn sang Cam-pu-chia.
Mùa khô 1970-1971, tuyến Trường Sơn lại được cải tiến thế
trận vận tải chiến lược, tổ chức 5 sư đoàn khu vực gồm 32 binh trạm, xây dựng hệ
thống "đường kín" từ các cửa khẩu hậu phương lên Tây Trường Sơn, chạy
dọc tuyến tới các hướng chiến trường. Mạng thông tin được củng cố hoàn chỉnh với
950km đường dây trần, 200km đường dây cáp FFK60, bố trí 11 trạm cơ vụ, 120 tổ
canh dây duy trì liên lạc thường xuyên, kịp thời xử lý mọi sự cố. Tại các trạm
cơ vụ đều lắp máy tăng âm, nhiều đường cao tần như: cơ vụ B53 lắp máy 12 đường,
cơ vụ AC2 lắp máy truyền dẫn 10 đường. Ở Sở chỉ huy Bộ Tư lệnh, cơ vụ 3000 đảm
bảo cùng lúc 30 kênh hoạt động không bị nhiễu. Để bổ trợ chất lượng thông tin,
các khu vực còn lắp đặt hàng chục máy tiếp sức P401M, 10 xe điện đài vô tuyến
cơ động, 100 máy vô tuyến 105, 109... Mạng thông tin đã thành "hệ thần kinh"
của đường Hồ Chí Minh huyền thoại tiến hành thắng lợi các cuộc tổng huy động
toàn tuyến vận tải đạt khối lượng tăng 6,5 lần so với năm 1967.
Đế quốc Mỹ và quân ngụy Sài Gòn sau khi bị thất bại trong
cuộc tiến công sang Cam-pu-chia, đầu năm 1971 lại mở cuộc hành binh "Lam
Sơn 719" tấn công sang Nam Lào.
Binh đoàn Trường Sơn sớm nhận được chủ trương của Bộ Tổng
tư lệnh chuẩn bị cùng Binh đoàn 70 sẵn sàng phản công địch lên đường 9 - Nam
Lào.
Trên địa bàn đường 9 - Nam Lào hình thành 7 khu vực tác
chiến có chính diện hơn 100km với tung thâm sâu. Bộ đội thông tin Trường Sơn chịu
trách nhiệm phục vụ chỉ huy trực tiếp liên tục từ Bộ Tư lệnh chiến dịch xuống từng
đơn vị, từng trận địa tác chiến. Cùng thời gian, mạng thông tin vẫn phải giữ vững
liên lạc của tuyến chi viện chiến lược đến các chiến trường cực Nam.
Đúng như dự đoán, ngày 30 tháng 1 năm 1971 Mỹ - ngụy mở
cuộc hành binh đánh lên đường 9 - Nam Lào. Chúng huy động lực lượng tăng - thiết
giáp vượt biên giới, hàng đàn trực thăng bay rợp trời đổ quân xuống các cao điểm
Nam - Bắc dọc đường 9 lên Sê Pôn. Cùng lúc, các GM Thái - Lào từ Đồng Hến đánh
xuống phối hợp.
Tất cả những động thái của địch đều lọt vào tầm mắt các
trạm quan sát của ta, kịp thời báo về sở chỉ huy chiến dịch. Bộ Tư lệnh chỉ thị
các trận địa hỏa lực kiên trì đợi thời điểm quyết định. Đúng "giờ G",
Bộ chỉ huy phát lệnh tấn công: "bẻ gãy cánh Phượng hoàng bay, đập tan
xác thiết xa vận". Tổng đài 100 số với 30 kênh liên lạc tải ba dồn dập
hoạt động, các đài tiếp sức phát sóng. Ngay tức thời cả trăm chiếc trực thăng gẫy
cánh, cụt đầu rơi như sung rụng, đoàn tăng thiết giáp đụng pháo, địa lôi bật tung,
một số tháo chạy lao xuống sông chết ngắc.
Cánh quân Thái - Lào từ phía tây tiến xuống liền bị lực
lượng Sư đoàn 968, Sư đoàn 472 bộ đội Trường Sơn phối hợp bộ đội Pa-thét Lào chặn
đánh ngay khi mới đặt chân đến Thác Hài, Nậm Tiếng, Keng Coọc... cả hai GM ngụy
tan tác tháo chạy.
Qua 55 ngày chiến dịch phản công Đường 9 - Nam Lào của
ta đã làm tan biến hoàn toàn âm mưu của đế quốc Mỹ "chiếm đóng ngăn chặn
tận gốc đường Hồ Chí Minh".
Tổng kết chiến thắng, Bộ Tư lệnh chiến dịch đánh giá "Binh
chủng Thông tin Trường Sơn đã đóng góp công tích to lớn, thực hiện tốt bảo đảm
hiệp đồng tác chiến các hướng ở phía trước và phía sau rất kịp thời".
Cuộc tấn công của địch sang Đường 9 - Nam Lào bị thảm
bại; tổng thống Mỹ tức tối, ra lệnh sử dụng máy bay chiến lược B-52 ném bom hủy
diệt quốc lộ số 9, nhằm cắt ngang cuống họng hệ thống đường Hồ Chí Minh xuyên Trường
Sơn.
Sư đoàn 472 phụ trách khu vực được chỉ thị phối hợp với
trung đoàn tên lửa chuẩn bị đập tan chiến dịch này của Mỹ. Bộ cũng thông báo:
"Kẻ địch chưa biết ta có tên lửa SAM trên Trường Sơn". Cuộc họp hiệp
đồng nhất trí cần phải tạo bất ngờ để thắng địch. Máy bay B-52 đi thế nào cũng
phải kèm theo EB66 là loại được trang bị khí tài phát nhiễu công suất cường độ
3, có thể vô hiệu hóa các sóng rađa, phát hiện tên lửa và đẩy đạn tên lửa chệch
khỏi mục tiêu. Ta cần phải giữ bí mật tuyệt đối. Sư đoàn đặt các đài quan sát
có kính viễn vọng nắm địch từ xa. Cơ vụ 4000 dùng máy tiếp sức P401M bổ trợ mạng
thông tin tải ba, tăng hiệu suất thông báo kịp thời khi phi cơ địch còn cách
hơn 100km. Tiểu đoàn 226 khẩn trương tổ chức các trạm thông tin trên đỉnh núi.
Tám giờ, bầu trời Nam Lào trong xanh. T25 trên đỉnh Phu
Ka Tê thông báo: "Có tiếng rù rù nặng trịch hướng Tây - Nam". Trên đỉnh
Côpo, T26 báo: "9 chiếc F4 bay qua dãy Phu Khốp tạt sang Phu Luổng đến
Thác Hài...". Máy phát sóng rađa tên lửa vẫn ắng lặng. T26, T27 thông báo liên
tục: "Đoàn F4 vượt Phu Luổng tách làm hai, vòng thượng nguồn Sê Xăng Xoi
và vòng hướng đỉnh Voi Mẹp rồi lao xuống đường 9"... T25 báo: "6 chiếc
F4 đảo lượn dọc đường 9, cao xạ bắn dữ dội, F4 không bắn trả". Đài chỉ huy
biết nó giở thủ thuật nhứ dử phát hiện SAM... T28 báo: "Kính viễn vọng
nhìn rõ 2 máy bay cao ngất ngưởng như tòa nhà"... Sĩ quan tên lửa biết là
EB66B sục sạo phát hiện khí tài tên lửa mặt đất. Nó được mệnh danh là "con
chồn hoang", gây nhiễu tích cực yểm trợ.
Các trạm quan sát vùng trời báo tin tới tấp. Tổng đài
cơ vụ 4000 mở cả 20 cửa hoạt động hết công suất bảo đảm thông tin kịp thời về sở
chỉ huy và 7 trận địa tên lửa, cao xạ, chốt trọng điểm. "Đàn F đến vùng trời
Xaravan, Mường Phìn...". "Hai con chồn hoang EB66B đang mở rộng vòng
lượn" ... "Đám F4 bốc lên cao"... Đài chỉ huy tên lửa biết là nó
không phát hiện dấu khả nghi có SAM. T28 báo cáo: "Tây - Nam xuất hiện nhiều
chấm đen to như đàn nhặng". Trung đoàn trưởng tên lửa vẫy tay: "Máy
phát sóng sẵn sàng!". T26 báo cáo: "Tây - Nam 35 độ có 4 chấm đen bằng
1 cen-ti-mét". Trung đoàn trưởng lệnh: "Đài 1 kiểm tra!". Nhờ
các trạm quan sát định hướng chính xác, rađa bắt nhanh cả tốp mục tiêu nổi rõ
trên màn hình rồi tắt, báo cáo: "Đúng B-52!". Chỉ huy lệnh: "Đài
2 phát sóng!". Trắc thủ quả quyết; "Ba B-52, một EB66C bay bên
trái!". Trung đoàn trưởng nín thở, đanh giọng "Phóng". Hai quả
tên lửa lao vút, không bị vô hiệu hóa, bùng nổ đỏ rực giữa “bầy nhặng”. Vô vàn
tiếng nổ chát chúa khắp dải núi. Tiếng hò reo vang lừng: “Cháy rồi! Chết cha
B-52 rồi!”... “Tên lửa muôn năm!”, “Hoan hô Thông tin Trường Sơn!”.
Đàn F tán loạn, hai pháo đài bay thoát chết vội trút
ào bom rồi ngoặt về hướng xuất phát. Một tốp phản lực bay ngang đường 9 bị dính
lưới lửa cao xạ, hai chiếc bốc cháy, giặc lái không kịp nhảy dù.
Đòn tiêu diệt chiến này ghi dấu Binh chủng Thông tin Trường
Sơn đã tham gia trận đánh kết thúc cuộc chiến tranh ngăn chặn của giặc Mỹ trên
đường Hồ Chí Minh huyền thoại như vậy đấy!
Lưu Anh Tuấn sưu tầm
Đăng bởi Quang Hưng (nguồn “Ký ức Cựu chiến binh Thông
tin liên lạc - Tập 2”)
---------------------------------------
* Bài viết này đã đăng trên báo Quân đội nhân dân số 18186 ra ngày 29 tháng 11 năm 2011. Tác giả đã đánh giá vai trò của Thông tin liên lạc góp phần vào chiến công của Bộ đội Trường Sơn đánh thắng chiến tranh ngăn chặn của đế quốc Mỹ, bảo đảm chi viện cho chiến trường miền Nam.
0 comments:
Đăng nhận xét