Xuân Miễn
Tay dắt
tôi là người chiến sĩ
Đi trên đồi
cỏ ướt sương mai,
Từng chùm
cỏ sắc như roi quất
Những gốc
cây đâm thủng mũi giày.
Nặng nhọc
leo lên đồi dốc ngược
Bước ta
đi chốc chốc lại dừng,
Sáng sớm
mồ hôi ra ướt sượt
Mũi phà
hơi, chân bước rung rung
Cho ta
nghỉ giữa đồi Yên ngựa
Chiến sĩ
gùi xăng nặng bước lên
Từng
phút, núi như chì kéo lại
Vắt rừng
ngoi trên lá đảo nghiêng.
Sống bẩy
năm trời trên đỉnh núi
Chỉ nghe
tiếng hát gió cây tùng
Nhớ một
tiếng cười cô gái ấy
Xuyến xao
gánh nước bến sông trong!
Nhớ lắm
nhưng chưa quay trở lại
Đêm ngày
chuyển tiếng nói vào Nam
Trời mưa,
sét đánh tại đau nhức
Sương gió
như dao lạnh ngập tràn
Nhiều buổi
máy bay, bay dưới núi
Mà ta
sóng điện chuyển trên cao
Thức canh
làn sóng bao đêm trắng
Bãi vắng
lòng riêng rất tự hào
Trên núi
quanh năm khan hiếm nước
Vách xa
nước giọt rỏ thâu đêm
Chỉ đầy một
ống bương nho nhỏ
Nghĩ đến
sông quê lại nhớ thêm.
Ngọc Mão (sưu tầm)
Đăng bởi Quang Hưng (nguồn “Ký ức Cựu chiến binh Thông tin liên lạc - Tập 2”)
0 comments:
Đăng nhận xét